Và cô đi, cô muốn Sao Đất là sao của bầu trời, đừng là ngôi sao đất chờ một cơn mưa không bao giờ tạnh…
Ban Mai và Tâm thân nhau lắm, nhiều đứa trong lớp còn ngỡ hai đứa là một cặp cơ đấy. Ban Mai chỉ khẽ mỉm cười vì cô biết cô và Tâm chỉ dừng lại ở ngưỡng cửa tình bạn mà thôi. Có thể hai người chơi với nhau không lâu nhưng lại hiểu nhau hơn cả những người yêu nhau, cả hai đứa cùng chưa có người yêu mà nên Ban Mai cứ vô tư với Tâm nhiều khi như hai thằng con trai với nhau hay có khi lại như em gái nũng nịu đáng yêu với anh trai. Tâm chỉ cười trước cái dáng phụng phịu đòi đi ăn kem hay bánh cuốn của cô. Tâm lặng lẽ nhìn cô ăn, anh thấy hạnh phúc khi được bên cô, khi được nghe cô than phiền những chuyện trên giời dưới bể, thích được đèo cô phía sau trên chiếc xe đạp dưới trời mưa giữa lòng thành phố. Anh thích cô gọi mình là Sao Đất … Anh thấy trái tim mình thổn thức vì những nhịp đập hạnh phúc khi bên cô. Nhưng Tâm hiểu rằng qua ánh mắt ngây thơ, hồn nhiên kia cô chỉ coi anh như người bạn, một người bạn thân để sẻ chia những vui buồn của cuộc sống. Với anh những tháng ngày như vậy bên cô cũng là hạnh phúc rồi, anh âm thầm đi bên cuộc đời cô như những vạt nắng mùa thu luôn ôm ấp những chiếc lá mỏng manh. Ngày nào đó anh sẽ nói, sẽ nói để cho cô ấy biết tình cảm của anh…
Ngày sinh nhật Ban Mai sắp đến, Tâm quyết định tặng cho cô một món quà ý nghĩa và nhất định anh sẽ nói tình cảm của mình vào cái ngày đặc biệt đó. Tâm hồi hộp đếm từng ngày, không biết Mai sẽ hạnh phúc hay cô ấy tròn mắt bảo Tâm đừng đùa nữa ...
Ngoài kia, cành cây như đang được gội sạch bụi bặm bởi cơn mưa rào. Mưa đã ngớt, chỉ còn vài giọt tí tách như ly cà phê đang chậm rãi nhỏ trên bàn…. Mai đợi Tâm, đợi hoài sao không thấy cậu ta. Bình thường mỗi lần hẹn Mai, cậu ấy bao giờ cũng đến sớm mà . Mai tự nhủ: “Chắc cậu ấy đi dọc đường rồi quên gì đó lại chạy về “ . Chờ 15 rồi 20 phút nữa trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng Tâm đâu.
Từ ngoài cửa bước vào, người ấy quay lưng về phía bàn cô ngồi. Mai reo khẽ:
- Cuối cùng thì cậu cũng đã đến rồi, Sao Đất kia.
Cô đứng dậy ra khỏi bàn, đi nhanh tới và đập manh tay vào vai người ấy:
- Sao Đất , sao cậu đến muộn vậy ? Tớ ăn hết một chầu kem rồi.
Người kia quay lại. Cô chợt nhận ra đó không phải là Tâm, nhưng nhìn thì rất giống anh, cô ngượng nghịu và hơi đỏ mặt :
- Em xin lỗi. Em nhìn anh giống bạn em quá!
Anh bắt gặp cặp mắt long lanh và đôi má đang ửng lên của cô:
- Em có phải là Ban Mai không?
Cô tròn mắt:
- Sao anh biết tên em?
- Anh là anh trai của Tâm. Hôm nay anh đang ở cơ quan thì nó gọi điện bảo anh đến gặp em ở đây. Nó nhắn là chúc mừng sinh nhật em vì xinlỗi không đến được.
- Sao Đất có chuyện gì hả anh? Sao em không thấy bạn ấy gọi điện?
- Nó bảo gọi điện cho em nhưng không được.
Cô trở lại bàn tìm điện thoại. À thì ra, Mai để quên máy ở nhà nên Tâm không thể gọi cho cô được.
Em chưa từng gặp anh. Em mới chỉ nghe Sao Đất kể về anh thôi.
- Ừ ! Anh đi công tác suốt. À quên, cho em…
- Gì vậy anh?
- Quà sinh nhật, anh không kịp về nhà để lấy quà mà Tâm gửi cho em nên tặng cho em cái này. Đó là cuốn “Hạt giống tâm hồn“ và một chú gấu bông nhỏ nhắn, xinh xắn như đang cười với cô.
Đôi mắt cô trong veo như mùa thu tỏa nắng và hai bên má như trái bồ quân khi được nhận quà. Cô thấy có cảm giác gì đó rất lạ khi bắt gặp ánh mắt của anh, khi nhìn anh cười . Nụ cười thật bình yên và ấm áp.
Qua Tâm cô biết nhiều hơn về anh. Anh là chiến sĩ trinh sát, thường xuyên đi công tác vắng nhà, thảo nào những lần Mai đến chơi cô không gặp anh bao giờ. Anh hơn Tâm 4 tuổi, nhưng nhìn hai người thật giống nhau. Sự giống nhau ấy đến Mai cũng ngỡ ngàng.
Đôi mắt Mai như có ánh sáng diệu kì mỗi lần kể về anh Minh cho Tâm nghe. Tâm thấy lòng mình quặn đau nhưng vẫn cố mỉm cười. Anh biết Mai đã yêu anh Minh. Dẫu vậy. Tâm vẫn bước thật nhẹ bên con đường Mai đang đi dù con đường ấy đang chạy song song và ngày càng xa anh khi những cảm giác tê tái trong lòng anh bỗng chốc lại ùa về …
Sau lần đó cô và anh thỉnh thoảng gặp nhau. Chỉ thỉnh thoảng thôi bởi công việc của anh rất bận. Những thì giờ rảnh ngoài công việc, anh lại nhắn tin cho cô. Cô thấy trái tim mình rung lên nhẹ nhàng như những đợt sóng du dương nơi biển cả. Được nắm tay anh khi đi trên con đường mùa đông lạnh và khô khốc, được nép vào anh khi đi dưới những cơn mưa mùa thu để lắng nghe giọt mưa, giọt lá, giọt rung động trong từng tế bào đang ngân lên trong cô… Cô muốn những giờ phút đó giá mà thời gian có thể ngưng lại để hạnh phúc không vội rảo bước. Cô nhí nhảnh nhưng cũng nhạy cảm. Anh phong trần nhưng tinh tế và đằm thắm, có lẽ đó là điểm khấc biệt mà cô nhận thấy giữa anh và Tâm … Cô đi bên cạnh anh đã được một đoạn đường . Anh che chở cho cô. Anh chỉ thoáng ở bên cô như làn gió mùa thu thôi nhưng cũng đủ để trái tim cô ấm áp và ngân lên từng nốt nhạc mỗi khi cô nghĩ đến .
Ngày 14/2 đầu tiên cô hẹn anh ở quán kem nhỏ quen thuộc. Bản nhạc “When the love falls” ngân lên, cô ngắm những giọt mưa tròn trịa đang rơi trên không trung. Cô đưa tay hứng những giọt mưa trong veo và mát lạnh. Mắt cô long lanh nhìn vào màn mưa, nhìn vào con đường với dòng người đang vội rảo bước … Chợt cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của một người đang lướt qua .. . Sao Đất bước vào quán nhỏ đến trước mặt cô. Mai ngoảnh lại , nụ cười tươi tắn trên môi tắt dần dần như những tia nắng cuối ngày yếu ớt. Tâm nhìn cô trân trân:
- Mai ơi! Anh Minh…
- Sao vậy? Anh Minh làm sao?
- Đơn vị anh ấy báo anh ấy hi sinh rồi.
Tâm cúi đầu lặng thinh … Thời gian đang chết lặng, không nhích dù chỉ một tích tắc. Một khoảng lặng hiện ra cuốn lấy hai người …
Mắt Mai mờ đi. Mai không tin vào tai mình nữa. Cô ngồi gục xuống bên bàn. Người cô rung lên. Cô không thể tin vào điều kinh khủng kia. Hạnh phúc mới đến với cô thôi mà …
Mấy hôm sau Tâm đưa cho cô lá thư của anh Minh. Đó là lá thư cuối cùng anh viết cho cô:
“ Mưa Rào à!
Ngày mai anh lại nhận một nhiệm vụ quan trọng. Không biết anh có thể trở về hay không ?
Mỗi lần trước khi bước vào một trận chiến đấu nguy hiểm, anh lại viết cho em một lá thư. Anh không muốn em đọc được những lá thư này bởi sau những lần nguy hiểm ấy anh muốn trở về bên em bình yên. Anh trân trọng cái cảm giác bình yên khi được bên em khi nhìn thấy em cười, khi được nhìn thấy đôi má em phụng phịu… Khi nào em đọc được lá thư của anh cũng có nghĩa là anh sẽ không đến quán kem quen thuộc của chúng ta nữa. Dù thế nào anh cũng sẽ luôn là gió để đi cùng em, Mưa Rào ạ“.
Cô muốn lưu giữ những kí ức đẹp nhất về anh. Những con đường kỉ niệm, những tán cây bên đường, những cơn mưa mùa hạ, cái quán kem nhỏ quen thuộc mà sau lần gặp đầu tiên ấy. Cô bước nhẹ nhàng trên con đường quen thuộc đã in dấu chân hạnh phúc của hai người. Thân hình nhỏ bé của cô như hòa vào làn mưa thu cùng những chiếc lá thu đang xa cây cuốn đi trong gió…. Cô lắng nghe lòng mình. Lạnh quá! Giá băng tràn mọi nẻo. Cô tha thẩn tìm lại kí ức, tìm lại hạnh phúc mong manh và ngắn ngủi của đoạn đường anh đã cùng cô bước.
Tâm chỉ biết lặng lẽ đi theo sau cô trên con đường ngập đầy lá mùa thu. Anh muốn chạy đến bên cô, ôm lấy đôi vai gầy, mỏng manh kia đang run lên ….
Cô hiểu Tâm đang đi bên cạnh cô. Nhưng:
- Sao Đất à, cậu gợi lại hình ảnh anh ấy nhưng không thể làm thay đổi nhịp đập trái tim tớ. Tớ xin lỗi.
Cô quyết định đi du học. Cô đi mang theo kí ức ngắn ngủi nhưng đẹp về anh, về mùa thu về những cơn mưa rào mùa hạ còn vương trong tâm hồn cô. Cô sẽ nuôi mầm hạnh phúc bởi cô là Mưa Rào và anh là Gió. Gió sẽ đi cùng mưa, sẽ bên mưa dù mưa tiếp tục rơi hay tạnh.
Tiễn Mai ra sân bay, vẫn nụ cười giản đơn ngày nào của Tâm:
- Cậu hãy luôn nhớ rằng, tớ là Sao Đất, ở rất gần cậu. Cậu hãy đi khi nào Gió ngừng thổi thì hãy quay trở lại nhé. Ngôi Sao Đất sẽ luôn chiếu sáng và không bao giờ lặn để có thể sưởi ấm cho Mưa Lạnh.
Máy bay cắt ngang bầu trời. Cô đi để mãi giữ hình ảnh một ngôi sao chổi vụt qua nhưng những vệt sáng lấp lánh thì còn mãi mãi… Và cô đi, cô muốn Sao Đất là sao của bầu trời, đừng là ngôi sao đất chờ một cơn mưa không bao giờ tạnh…
by Tìm kiếm thương yêu.