Có những lời hứa không nên nói. Vì đã biết là trên đời không có gì mãi mãi, vậy hứa để làm gì?
Yêu người. Vì giọt nước mắt người rơi cho ta ngày đó, bảo ta rằng gánh nặng đó để anh sẻ bớt.
Yêu người. Vì chúng ta đã là một qua những ngày tuổi trẻ buồn chán.
Khi ta nắm tay người, thật ra vạn sự trên đời vẫn thế, chỉ có lòng ta nghĩ rằng chuyện gì cũng trở nên dễ dàng hơn.
Yêu người. Vì người yêu ta từ những ngày ta vẫn còn cô độc và lặng lẽ.
Yêu người. Vì người đã là kẻ duy nhất ta có thể kể, về nỗi buồn, về sợ hãi, về cả mơ ước.
Có những ngày lạnh. Nhìn người như nắng. Yêu thương một người, khởi đầu như sóng, kết thúc ở hồ. Sóng đã thôi không còn đập, chỉ còn hồ không rõ nông sâu.
Có một ngày đã muốn hỏi: ta vĩnh viễn ở lại bên cạnh người, vậy có được không. Tiếc rằng trong đời người đôi khi chỉ có một cơ hội, đã qua là hết. Niềm tin của một ngừơi vốn rất dễ bể. Có thể ở lại bên cạnh một người, dù không còn yêu, nhưng vốn không thể níu kéo một người đã chẳng còn tin.
Vĩnh viễn, vĩnh viễn không thể tha thứ cho người. Vĩnh viễn . Phải, ta giận người. Vì rốt cuộc ta vẫn không hiểu trong lòng người, tình yêu của ta nhẹ đến thế sao?
Có thể trách người. Nhưng lời nặng nhất vẫn không nỡ nói ra miệng.
Có thể hận người. Nhưng vẫn không thể để người chịu tổn thương như mình.
Có thể đó là ngốc nghếch. Ta ngốc nghếch vì chính những ngày xanh nào đó! Với lòng tri âm sâu sắc nhất, xin cảm ơn về tất cả những gì tôi đang có.
Và với lòng bao dung, xin quên đi tất cả những gì tôi đã mất.
Bởi vì, thực ra cuộc sống còn có thể đẹp hơn thế…
Sưu tầm