Khi sinh ra trên thế giới này, mỗi người đều có sẵn một con đường của riêng mình ... Con đường ấy dài hay ngắn, tươi sáng hay u ám không ai biết trước được.
Mỗi bước chân ta đi qua mỗi con đường là một ký ức, là một khoảng thời gian in dấu trong đời ... Vì thế hôm nay em quyết định bước đi tiếp trên con đường của mình sau những ngày đắn đo suy nghĩ mệt mỏi tưởng chừng như đã ngủ quên và chìm đắm trong một giấc mơ.
Trước khi đưa ra quyết định này, em muốn một lần nữa được hồi tưởng về đoạn đường mà em vừa dừng lại, nơi đã ngập tràn những kỉ niệm về anh ... Có lần em đã nói với anh, tuýp người của em luôn nhìn về quá khứ ... Mỗi khi đi qua một nơi nào để lại trong em nhiều ấn tượng, em luôn ngoái lại nhìn thật lâu, nhìn mãi cho đến khi nơi ấy đã xa khuất không còn thấy nữa ... Đến tận bây giờ em vẫn chưa từ bỏ được thói quen ấy ... Có lẽ như vậy em mới chính là em.
Ngày ấy mọi chuyện đến sao tình cờ và nhẹ nhàng quá ... Vô tình hay cố ý mà trên đoạn đường em đi đã in thêm đôi dấu chân, anh đến mang theo một luồng không khí mới làm lay động con tim đã từ lâu băng giá khiến trong tâm hồn em bỗng trở nên đẹp và lãng mạn vô cùng ... Em đã thầm cảm ơn và mơ ước được cùng anh đi mãi về phía cuối đường ... Nhưng giấc mơ chỉ là giấc mơ, không bao giờ là thật ... Anh chỉ đến với tư cách an ủi một cô bé đang bước đơn độc cùng những nỗi đau của vết thương lòng ai đó vô tình gieo rắc bây lâu.
Khoảnh khắc có anh thật ngắn ngủi ... Kể từ lúc anh hờ hững, cảnh vật chung quanh em dường như rơi vào thảm cảnh mùa đông đầy tuyết, tất cả lại im ắng ngủ vùi nhưng khác một điều là trên mặt đường vẫn còn đó dấu chân của anh ... Mỗi dấu chân là mỗi kỷ niệm đẹp vô cùng mà em lúc nào cũng quý trọng ... Hôm nay đây, em đứng nhìn mãi dấu chân anh, đã không biết bao nhiều lần em khắc lên đó bấy nhiêu chữ " Em yêu anh , Em nhớ anh ".
Em không biết em sẽ hụt hẫng bao nhiêu khi là người chỉ biết đứng nhìn anh rẽ sang hướng khác ... Khi em chấp nhận cái sự thật sẽ mất anh, em ngã quỵ và buồn thật nhiều nhưng nước mắt của em cũng không thể làm phai được hình ảnh anh trong tâm trí ... Ánh mắt, tâm trí của em luôn tìm kiếm đâu đó những cử chỉ quen thuộc anh dành cho em mỗi ngày.
Đôi lúc sợ những dấu chân ấy biến mất khỏi con đường em đi, em tự chất vấn bản thân mình " Tại sao em lại không đứng đây mãi để chờ ... Chờ một điều gì đó thay đổi cho dù nó không là hiện thực ??? Nhưng nếu đứng im lặng một chỗ mà anh vô tâm hờ hững bước qua nhanh thì sao ??? " ... Trong phút tình lặng, em quyết định lưu tất cả những dấu chân, hình ảnh của anh vào một góc con tim đang bắt đầu nhắm mắt ngủ yên.
Lúc này đây lí trí và con tim đang phân tài cao thấp đó anh àh ... Cất bước đi có nghĩa vĩnh viễn không còn nhìn thấy anh nữa, cất bước đi thì giữa em và anh còn lại gì ??? Nhưng kể từ nay em biết mình cần đi về phía trước dẫu cho sau này không còn niềm tin vào thứ tình yêu gọi là màu hồng, không còn ai có thể thay thế dấu chân anh.
Em bước đi nhưng lòng chẳng bao giờ nhẹ nhàng, thanh thản khi phải bước ra khỏi cuộc đời của ai đó.
Em bước đi dù thâm tâm vẫn còn dằn vặt : "Anh có còn yêu em ??? Và anh có phải là một nửa của em ???"
Em bước đi không phải rũ bỏ tất cả, mà em đang vun đắp tình yêu cho ai khác.
Em bước đi không phải là em trốn chạy mà để anh có thời gian bình yên.
Em bước đi không phải em yếu đuối nhưng để trong lòng được nhẹ nhàng và nguyên vẹn.
Em bước đi không cần anh phải giữ lại dù em biết rằng em đang rất cần anh và anh rất cần cho ai khác nữa.
Em bước đi không cần phải khóc nhưng em biết trái tim mình giờ đây đang rỉ máu, giá buốt lên từng cơn trong băng giá.
Em bước đi không phải đến một nơi nào hạnh phúc hơn mà bước đi để anh thấy rằng tình yêu em luôn chân thành và bỏng cháy.
Em bước đi nhưng không có nghĩa là giẫm đạp lên tất cả những gì anh và em đã có.
Em bước đi để không là gánh nặng trên đôi vai của anh.
Em bước đi để nhìn lại mình sau những ngày qua, anh đã ích kỷ bản thân để rồi làm em tổn thương như thế nào.
Em bước đi dù lòng mình quá trống trải , thêm một khoảng trống chông chênh.
Em bước đi để anh có thời gian lựa chọn, nghĩ suy.
Em bước đi để tình yêu em còn mãi không nhạt nhòa dù biết anh và em chẳng thể đến với nhau.Em bước đi bằng đôi chân mệt mỏi dẫu rất cần bàn tay, bờ vai của anh nâng đỡ nhưng em vẫn không thể làm thế.
Em bước đi mặc dù em không muốn một chút nào ...
Thôi thì em vẫn cứ bước, cứ bước lầm lũi ........... không biết cho đến khi nào em đuổi kịp để nắm lấy bàn tay anh, để những ngón tay anh đan xen vào những khoảng trống nơi bàn tay của em như ngày ấy !!!!! ( có thể ngày mai, có thể tháng sau, có thể năm sau hoặc có thể không bao giờ cả....)
-ST- From Ký ức yêu thương