Anh! Đừng khiến em phải yêu anh, đừng bất ngờ xuất hiện trước mặt em nữa, đừng để lại những hài hước, ngộ nghĩnh trong đầu em…
Em không thể yêu anh được! Vì chúng ta “xa” nhau quá anh ạ! Không phải là xa về khoảng cách hàng trăm cây số giữa nhà 2 đứa. Không phải xa về khoảng cách tuổi tác giữa anh và em. Mặc dù khi anh trở thành người lớn, em mới chỉ là cô bé chưa biết đi xe đạp. 12 tuổi chẳng là gì so với những gì em nghĩ tình yêu có thể vượt qua. Không phải xa về tâm hồn vì em hiểu rằng cả 2 ta đều có vẻ ngộ nghĩnh, hài hước, đáo để bên ngoài nhưng lại có 1 sự mong manh đến vô cùng bên trong. Phải chăng cái vỏ bên ngoài tồn tại lâu quá, đã thấm vào da thịt ta mất rồi, không thể gỡ bỏ được?
Nhưng chúng ta “ xa” nhau về điểm nhìn về tương lai anh ạ! Em không thể bỏ những hoài bão, ước mơ bay nhảy thời tuổi trẻ của mình để làm vợ anh khi mới 22 tuổi. Anh có thể chờ em thêm 5 năm nữa? Câu trả lời là “ không” phải không anh? Em hiểu anh là người con có hiếu, anh không muốn làm ba mẹ phiền lòng hơn nữa. Là người đàn ông có trách nhiệm và chuẩn mực, anh không thể chờ một con bé xì – tin trong cảm giác“ không biết chờ đến bao giờ là đủ”.
Chúng ta “xa” nhau về điểm xuất phát của cuộc đời anh ạ! Liệu 1 gia đình thành phố như gia đình anh có chấp nhận 1 cô gái tỉnh lẻ như em? Liệu cha mẹ anh có đồng ý làm thông gia với gia đình phức tạp như ba mẹ em? Em chưa bao giờ chạnh lòng về xuất thân của mình và cũng không bao giờ muốn gia đình mình trở thành đề tài soi mói, phán xét cho người khác. Thông cảm cho em anh nhé! Chúng ta chưa chính thức bắt đầu, nhưng hãy dừng ở đây thôi. Đừng mở cánh cửa kia ra để 1 ngày nào đó phải đau khổ, hờn giận đóng sập nó lại. Biết trước rằng ở phía đằng xa kia đang có những đe doạ của sự đổ vỡ, chua xót và nước mắt thì đừng bước tiếp anh ạ!
Và em sợ rằng chúng ta “ xa” nhau về tình cảm dành cho nhau. Em bước qua 20 tuổi, chưa chạm ngõ mối tính đầu. Đến một ngày, em nhận ra một chút rung rinh bởi sự hài hước, lịch thiệp, nhạy cảm, tinh tế nơi anh. Đó là lần đầu tiên em cảm thấy không phải thằng con trai nào cũng cần cho thêm vài tấn muối nữa mới có mùi vị. Anh đã khiến em cười thật nhiều, nói thật nhiều và suy nghĩ thật nhiều. Nhưng anh lại là người lý trí. Anh coi trọng sự nghiệp, học hành, sự bon chen ở cuộc đời. Bây giờ, đối với anh, em có thể vẫn là “ màu hồng”. Nhưng liệu người như anh có gắn bó nổi với con bé trẻ ranh, thích rong chơi nhảy múa, thích cuộc sống bận rộn đến quay cuồng? Liệu anh có đủ sức chiến đấu để vượt qua tất cả những rào cản trên con đường đến bên em? Liệu tình yêu của anh có lớn đến mức để anh có thể chấp nhận nếu em là vật cản trên con đường thăng tiến của anh?
Tất cả, tất cả tạo nên sự hồ nghi, ám ảnh trong em. Đó là lý do em không nói lời yêu anh, anh ạ!
Em muốn quên anh trước khi hình ảnh anh trong em kịp lớn, trước khi thứ tình cảm mơ hồ trong em chính thức biến thành tình yêu. Em tránh mặt anh, em tránh những nơi anh có thể xuất hiện, tránh những giờ anh oline để không nhìn thấy nick anh sáng, ko nhìn thấy những dòng status khiến em liên tưởng nhiều điều.
Vậy mà… Sao anh cứ bất ngờ xuất hiện khiến em bối rối? Sao anh cứ chọc cho em cười mãi không thôi? Sao những dòng status của anh cứ khiến em suy nghĩ nhiều đến thế?
Đừng bất ngờ xuất hiện trước mặt em nữa nhé! Đừng khiến em nhớ những câu chuyện cười của anh! Đừng làm cho hình ảnh anh cứ lớn mãi trong em! Hãy để em trở về với nơi thuộc về mình!
Blog Việt