Google.com.vn nguyenlibra.com
in lịch để bàn, lịch để bàn cá nhân, số lượng ít, giá rẻ, hồ chí minh
Share |


Đôi khi nhìn lại thấy mình bơ vơ, lạc lõng, nhỏ bé biết dường nào giữa cái thế giới rộng lớn, đổi thay từng giờ từng phút này. Cuộc sống cứ như đang vồ lấy, đưa đẩy mình tới nơi nào mà nó thích, mình phải cố sức, gắng gượng để thoát khỏi nó nếu không muốn nó nuốt chửng mình...thật quá mệt mỏi...Một cuộc sống đầy "hoa thơm " hình như đã không còn từ khi mình bước chân vào giảng đường ĐH.

Tự chăm sóc mình, tự ăn, tự học, tự làm việc...mọi thứ, cái gì cũng phải một mình, chán ghét thật. Mình ghét phải như vậy, làm gì cũng một mình. Buồn cũng không có ai để tâm sự, vui không có ai để chia sẻ, không ai để mình giải bày...đôi khi ức chế quá thì ôm gối mà khóc một mình, khóc cho thiệt đã rồi thôi...hết...bắt đầu mọi việc như bình thường...

Sống mà lúc nào cũng phải nhìn mặt, dè chừng xem thái độ của người ta để nói chuyện, để cư xử, quá thật đúng không? Nhưng buộc phải như j nếu bạn muốn tồn tại trong cái xã hội này...nó không cho phép bạn biểu hiện thái độ thật sự của mình, làm sao mà được cơ chứ? Haizzzzz. Nhưng như thế đã đủ đâu, mình chẳng muốn đụng đến ai, muốn một cuộc sống bình thường, nhưng cũng không được, mình không đụng chạm người ta thì người ta cũng gây sự với mình, chẳng ai cho mình bình yên cả, Làm vậy để làm gì nhỉ, sống cuộc sống của mình là đủ rồi, sao phải làm hại người khác????

Những lúc thế này thì lại nhớ mẹ kinh khủng, nhớ những ngày ấm áp bên cạnh mẹ, buồn thì nói với mẹ, vui thì kể cho mẹ nghe, thích gì cứ nói, không thích ư, cứ nói luôn đi, có mẹ mà, lo gì cơ chứ...hjhj...mình yêu khoảng thời gian đó, 18 năm bên mẹ, nó làm mình hư mất rồi, giờ mình chẳng có sức để chống lại một việc dù nhỏ bé, đụng đến là khóc, là buồn, là lại gọi cho mẹ...thế này làm sao mà sống nổi đây, về nhà ôm mẹ thì được...cũng hơi chán ghét mình, đã nói là mạnh mẽ lên, kệ người ta, cứ sống cho mình là được, nhưng đó chỉ là lời nói, làm khó lắm...

Một thời ngây thơ, sống vô tư giờ đã không còn. Mình tự cảm nhận thấy là mình đã biết "tính toán" hơn, biết ai tốt ai xấu, biết khi nào nên sống hết mình, khi nào nên giả tạo, thật kinh khủng đúng không, nhưng cuộc sống là vậy đó, miễn đừng hại ai là được rồi...Mình đã thay đổi hơn trước rất nhiều...đôi khi còn thấy sợ chính mình, tự hỏi sao mình lại trở nên như thế này...

nguyen_libra's blog - Copyright © 2009 - 2016 - Trình duyệt tốt với Firefox
Lên đầu trang
Xuống cuối trang