"Điện thoại anh ấykhông nghe, lên mạng cũng chẳng thấy online nữa, nhà thì em cũng không biết ở đâu...", Ngân nói trong nghẹn ngào kể về người mà cô bé trót trao cái ngàn vàng bỗng dưng biến mất.
Tôi cố trấn an: "Thôi em bình tĩnh lại đi. Có chuyện gì cứ kể cho chị nghe xem nào...". Nhưng khi tôi vừa dứt lời thì con bé không thể kiềm được tiếng nức nở: "Chị ơi, em ngu quá, không nghe lời chị, em gặp đúng tên sở khanh rồi". Nghe đến đây, tôi bắt đầu đoán đoán được phần nào câu chuyện.
Ngân vẫn không ngừng thổn thức. Nước mắt làm nhòe nhoẹt những đường nét trang điểm vụng dại. Nhưng tôi vẫn thấy nó thật xinh, khuôn mặt bầu bĩnh, cặp mắt long lanh và dáng người mũm mĩm trần đầy sức sống của tuổi 17. Nhìn nó, một "đàn chị" từng trải như tôi quá hiểu điều gì đã và đang xảy ra.
Cách đây ít lâu, Ngân quen Nghĩa - một gã trai qua mạng, cái cách làm quen có thể nói là dễ dàng và phổ biến hơn bất kì cách thức nào khác của giới trẻ bây giờ. Ngân là đứa con gái thừa xinh đẹp để luôn có những anh chàng choai choai vây quanh nó tán tỉnh. Nhưng những cu cậu cùng xóm, cùng lớp dường như chưa đủ "trình" khiến con bé rung rinh. Nó thường kiêu kì bảo: "Bọn này toàn lũ trẻ con, ngốc mà quê lắm chị ạ. Còn lâu em mới thích!". Vì thế, nó nó lang thang lên mạng tìm những người bạn mới thú vị hơn và ở đây, nó quen Nghĩa.
Tôi vẫn nhớ, ngày đầu tiên yêu Nghĩa nó vui mừng lắm. Chộp được tôi là nó tâm sự lấy tâm sự để. Con bé ríu tít khoe: "Em có người yêu rồi đấy! Hơn em 4 tuổi, đẹp trai, cao to, là sinh viên năm cuối trường Kiến trúc, con nhà khá giả và 'sành điệu' nhé!". Khuôn mặt nó khi đó sáng bừng lên. Cái miệng tươi rói vừa cười vừa nói đầy vẻ kiêu hãnh. Nghe vậy, tôi chỉ lườm yêu nó và bảo: "Cô cứ cẩn thận đấy, giờ quân tử thì ít mà sở khanh thì nhiều". Ngân vẫn thao thao bất tuyệt: "Xời, chị nghĩ em là ai? Em tuy vậy thôi mà 'rắn' lắm đấy!".
Giờ, nhìn khuôn mặt sầu bi, thiểu não, cặp mắt đỏ hoe ngấn lệ của Ngân, tôi vừa giận vừa thương nó. Con bé quệt nước mắt, môi mím chặt, cặp lông mày nhíu lại để kiềm chế đi từng cơn thổn thức. Nó hít một hơi dài như để lấy dũng khí kể tiếp câu chuyện với tôi.
"Đúng là em ngây thơ quá. Em tưởng rằng ai cũng như mình, còn những tên sở khanh độc ác thì chỉ có trên phim ảnh. Chưa bao giờ em hình dung mình lại rơi vào hoàn cảnh thế này. Em đau lắm chị ạ. Đau cả thể xác lẫn tâm hồn...", nó bắt đầu kể bằng giọng nói méo mó, nghèn nghẹn.
Ngân kể, hồi đầu mới quen, anh ta săn đón nó dữ lắm. Ngày nào cũng điện thoại, nhắn tin. Có hôm nó quên di động ở nhà, vừa về tới đã thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ với 5-6 cái tin nhắn. Gặp được nó thì anh ta ra vẻ như chờ đợi mỏi mòn sắp chết tới nơi. Đêm đến, hai đứa thường buôn điện thoại rất khuya. Anh ta rót vào tai nó bao lời lẽ ngọt ngào. Nào là "Ước gì lúc này anh đang được ở cạnh em, được nhìn khuôn mặt em, được nắm bàn tay em". Nào là "Không gặp em chỉ một ngày thôi sao anh thấy thời gian lê thê thế...".
Rồi quen được khoảng hai tuần thì chúng trở thành người yêu. Ngân kể, lẽ ra ngay từ ngày đầu tiên yêu nhau, nó phải nhận ra dã tâm của anh ta mới đúng. Mặc dù Nghĩa chưa dám rủ con bé vào nhà nghỉ ngay nhưng cứ luôn miệng bảo: "Dạo này anh mệt quá, chỉ muốn đến một nơi nào đó có chiếc ghế to dài để ngả lưng thoải mái một chút!". Thế rồi, sau chừng một tháng yêu nhau, con bé cũng xao lòng khi miệng Nghĩa khăng khăng: "Anh hứa không làm gì đâu. Anh chỉ muốn được nằm ôm em thôi!".
Ngân nức nở: "Có lẽ cái tội của em là đã quá tin vào bản thân mình. Em không hoàn toàn tin lời anh ta nhưng lại chắc chắn vào khả năng tự vệ của mình. Em nghĩ, chắc anh ta sẽ không thể làm gì nếu em cương quyết từ chối. Em đâu ngờ, anh ta hết từ năn nỉ đã quay sang… cưỡng bức em. Em đã khóc, đã gào thét, đã van xin, nhưng anh ta vẫn giữ chặt chân tay em, thậm chí che miệng em…. Cuối cùng, sức một đứa con gái như em làm sao lại được với người đàn ông to khỏe”.
Nói đến đây thì Ngân lại không kìm được, cô bé bật khóc, rồi lại nấc lên từng hồi. Thực sự tôi không muốn nghe nó kể tiếp nữa. Tôi không muốn Ngân tái hiện lại những phút giây kinh hoàng của đời nó. Bản thân tôi cũng phải cố gắng lắm mới ghìm nén được để không khóc, để mạnh mẽ làm điểm tựa cho Ngân lúc này. Nhưng có lẽ ngay bây giờ, nó đang cần được chia sẻ, được giải tỏa hơn bao giờ hết. Giọng nó đã lạc đi, hổn hển trong tiếng khóc nhưng vẫn cố gắng kể tiếp, mặc dù thỉnh thoảng câu chuyện lại bị đứt đoạn bởi những tiếc nấc nghẹn ngào.
“Chị biết không, đáng sợ nhất là chỉ ngay sau giây phút đó thôi thì anh ta như trở thành người hoàn toàn khác. Em vừa đau vừa sợ hãi, khóc rất nhiều. Vậy mà anh ta thì dửng dưng, tới một lời an ủi cho phải đạo thôi cũng không có, thậm chí còn tỏ vẻ khó chịu. Em không bao giờ quên được cái bộ mặt rõ kẻ sở khanh ấy của anh ta".
"Từ hôm đó trở đi thì anh ta chẳng thèm ngó ngàng tới em nữa, chỉ lúc nào có nhu cầu về "chuyện ấy" thì nhớ gọi cho em. Đau lắm chị ạ, vậy mà chẳng hiểu sao em cứ cun cút nghe theo anh ta. Có lẽ vì đó là người đàn ông đầu tiên của em, em cứ có cảm giác mình đã thuộc quyền sở hữu của anh ta rồi, và rất sợ bị bỏ rơi nữa. Nhiều lúc cũng thấy ghê tởm chính bản thân mình, nhưng không tài nào làm khác được... Nhưng giờ thì anh ta bỏ em thật rồi...".
Lúc này thì Ngân òa lên khóc tức tưởi như một đứa trẻ. Rốt cuộc thì gã đàn ông đầu đời của nó đã cao chạy xa bay không để lại đến một dấu vết. Là một người phụ nữ, đã trải qua nhiều trái đắng trong tình cảm nên tôi không thể cầm lòng trước bộ dạng sầu thảm của Ngân.
Tôi thương cho con bé bước vào đời quá sớm! Nhưng trong lòng cũng trách nó nhiều dù không dám nói ra. Tự nhiên thấy đầu óc mình mênh mang, tự hỏi liệu trên đời này còn bao nhiêu cô gái ngốc nghếch như Ngân, dại dột đến nỗi tin tưởng vào một người đàn ông mà mình quen biết chưa đầy một tháng, cũng không hề biết tung tích, nhà cửa, cơ quan, lớp học hay bạn bè gì. Thứ duy nhất họ nắm rõ về đối phương có lẽ chỉ là một số điện thoại di động đã không còn liên lạc được, một cái nick ảo trên mạng cũng đã offline, một cái tài khoản mạng xã hội với vài thông tin lẻ tẻ chẳng gợi nên điều gì, cộng với vài gương mặt người liên đới tới gã họ Sở kia mà muốn tìm ra giữa đất Hà Thành này thì như mò kim đáy bể. Để rồi bây giờ, dù họ tự dằn vặt đến đâu thì cũng đã đánh mất đời con gái một cách đắng cay nhất. Đúng là các cụ nói chẳng sai: "Con gái khôn ba năm dại một giờ"!
Theo Zing