Mẹ ơi con cần mẹ. Bây giờ là đúng 9 tháng 10 ngày con không có mẹ bên cạnh, cứ như là thời gian mẹ sinh con ra vậy.
2 năm nữa sẽ là bao nhiêu ngày, bao nhiêu tháng nữa đây mẹ ơi!!! Con không dám tính, cũng không muốn tính vì con sợ sẽ không chờ nổi đến khi mẹ về với con.
Cuộc sống không có mẹ thật là khổ biết bao! Cũng kể từ khi vắng mẹ, con không còn là con của 18 năm về trước nữa. 19 tuổi, hứng chịu tin dữ: mẹ đi tù… Cuộc đời với con từ đó tăm tối hẳn. Con biết con đã lớn, nhưng mẹ ơi, con của mẹ còn ngốc lắm. Trước cuộc đời đầy cám dỗ, bao nhiêu là người xấu, họ có làm hại con không?
Không có mẹ, đồng nghĩa con cũng chẳng bằng ai cả. Ai sẽ thực sự yêu thương và lo lắng cho con như mẹ. Con ham chơi, lêu lổng, con bỏ nhà đi theo người mình yêu để rồi mang bầu và phải phá thai. Con đau lắm mẹ à, 19 tuổi mà con đã hư hỏng như thế rồi.
Tiền của mẹ để dành cho con, con cũng phá hết, nên bây giờ con túng thiếu đủ đường. Người nào yêu con cũng không thể hiểu được con. Nhiều lúc con buồn, con chán đời, con tự tử 2 lần đều không thành. Mỗi lần như thế con lại rất đau. Nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần.
Nhưng tại sao cũng chẳng có ai bên cạnh con lúc đó. Phải chi nếu có mẹ thì hay biết mấy… Con gái của mẹ sẽ không ra nông nỗi như vậy mẹ nhỉ?
Có lẽ ngoài mẹ ra, chỉ duy nhất một người duy nhất quan tâm, lo lắng cho con thực sự. Đó cũng là người duy nhất con tin tưởng. Nhưng phải chi người ấy là con trai thì hay biết mấy. Tiếc rằng không phải. Mà con không muốn hòa nhập vào thế giới ấy. Con đã chịu nhiều áp lực từ gia đình mình khi biết con và người ấy có mối quan hệ tình cảm. Từ đó con phải kiềm chế, con phải dằn lòng mình lại để không yêu người ấy quá nhiều rồi không thể rút ra được. Con nói chuyện thô lỗ, cộc cằn, khó ưa, đáng ghét. Con cố tình quen và yêu người khác để quên người ấy, để thoát ra thế giới lesbian.
Làm được như thế, con cũng cố mạnh mẽ lắm rồi. Nhưng thực sự con đau lắm, khắp người con đều có cảm giác đau. Con đối xử với người ta tệ quá phải không mẹ? Vì con không có sự lựa chọn.
Ở bên kẻ khác con cũng chẳng vui vẻ gì, ngày nào hầu như con cũng khóc, khóc sưng cả mắt. Người ta là con trai thực sự, là người con quyết định yêu, nhưng rồi con lại nhớ nhung người ấy. Bị người ta biết được, ngày nào cũng dằn dặt khiến con khó xử lắm. Vì quá khứ con gái mẹ cũng không tốt lành gì nên con đành cam chịu. Ở bên người ta con cũng chịu áp lực lớn từ gia đình mình, vì những điều tệ hại con và người ta làm ra khi không có sự bảo ban, dạy dỗ của mẹ.
Nhưng mẹ ơi, con còn quá trẻ để phải chịu nhiều áp lực như thế, nhiều khi con chịu không nỗi mẹ à! Không tiền cũng không tình, cuộc sống đối với con thật đáng chán. Nhiều lúc con muốn được giải thoát. Con đã thử đi thật xa khoảng 2-3 ngày để giải tỏa tâm trạng, song cũng vô vọng. Con lại trở về trong tâm trạng buồn chán.
Bây giờ, con chẳng biết nên bắt đầu từ đâu để làm lại cuộc đời. Phải chăng tất cả chỉ vì con không có mẹ. Con chỉ trách ông trời sao nhẫn tâm cướp mẹ khỏi vòng tay con như thế. Dạo này con thường nghĩ rằng, ra đi là sự lựa chọn tốt nhất, con thực sự không vượt qua bấy nhiêu điều khó khăn như thế. Con gái của mẹ yếu đuối quá đúng không ạ? Nhưng con không biết làm sao nữa. Con bất lực rồi. Ai sẽ là người bên cạnh con lúc này cứu vớt đời con? Con yêu mẹ!!!
Ngọc Thơm
Theo BDVN